Giữa những cơn mưa bão, Làng Amil (xã Al Bá, Gia Lai) hiện ra bình dị mà lay động. Mây xám trĩu nặng trôi là là trên dải núi xanh, mặt nước đầm loang loáng phù sa, những mầm cỏ non vẫn kiên cường vươn mình từ làn nước đục màu đất mẹ. Ven bờ, những chiếc thuyền độc mộc úp nghiêng trên bãi cỏ ướt át, xa xa là bóng người ngư phủ cần mẫn vá lưới trong mưa bay, tiếng máy nổ thuyền nhỏ vang lên rì rầm giữa không gian tĩnh lặng.
Con đường mòn đất đỏ hằn vết bánh xe đưa về bến nước, nơi hàng rào gỗ xiêu vẹo và vạt cỏ dại ướt sũng phả lên mùi đất nồng nàn. Tất cả dệt nên bức tranh nguyên sơ, nghèo khó mà cứng cỏi. Amil không phô trương, vẻ đẹp của nơi này nằm ở nhịp sống bền bỉ, trong ánh mắt hiền hậu của ngư dân và tiếng sóng nước vỗ nhịp như lời ru của quê hương.
Người ta thường nói: “Cái đẹp không phải ở những gì lộng lẫy, mà ở những gì chạm được đến trái tim.” Làng Amil chính là như thế – đẹp bởi sự chân thật, bởi nghị lực mưu sinh, bởi sự mộc mạc khiến người ta dừng chân lâu hơn để lắng nghe hơi thở của đất trời.
Đến Amil mùa mưa, trái tim bạn sẽ chậm lại, để rồi khi rời đi mang theo một niềm thương mến khó tả. Và như một lời nhắn nhủ: “Hãy yêu những gì còn hoang sơ, vì đó là phần tinh khiết nhất của cuộc đời.” 🌿